Ngày trở về của “người thua cuộc”

Ngôi sao không hiệu lựcNgôi sao không hiệu lựcNgôi sao không hiệu lựcNgôi sao không hiệu lựcNgôi sao không hiệu lực
 

 

NguyenCongVinh 02

Người đàn ông râu tóc bạc phơ trong ảnh là Đại tá VNCH Nguyễn Công Vĩnh. 13 năm sau ngày chiến tranh kết thúc (1975-1988), ông từ trại cải tạo trở về theo chuyến xe lửa dừng lại ga Hòa Hưng, Sài Gòn.

NguyenCongVinh 01

Trước 1975 : Dự tiệc với TT. Nguyễn Văn Thiệu.


Người vợ vẫn còn phảng phất nét xuân sắc một thời, duy chỉ có những chiếc răng đã rụng dần theo năm tháng chờ trông. Người con trai tóc ngã hoa râm đã nắm tay cha và khóc như một đứa trẻ. Nhiều người nhìn tấm ảnh này cũng đã khóc theo anh, như để chia sẻ nỗi đau ngút ngàn mà anh đã trải qua và niềm hạnh phúc mà gia đình anh đã tìm lại được sau những tháng năm đầy ác mộng. Dù sao “người thua cuộc” Nguyễn Công Vĩnh cũng còn có những năm tháng cuối đời được sống trong vòng tay thương yêu của gia đình. Nhiều người bạn tù của ông không có được diễm phúc này, họ vĩnh viễn gửi nắm xương tàn nơi đất lạ quê người ...

Lê Nguyễn

 
 
 
Ngày đi tóc vẫn còn xanh, nay về tóc râu đã bạc, hom hem trong bộ quần áo tù màu xám.
Người vợ sau 13 năm gian khổ mỏi mòn, tóc cũng đã hoa râm, răng cũng rụng dần, nhưng vẫn còn chút xuân sắc của một thời mệnh phụ.
Người con, cằn cỗi với tháng năm trong một xã hội phân biệt đối xử, vì cha anh là tù "cải tạo", nức nở ôm tay cha già, sau anh là người em trai cũng đang lau nước mắt.
Những giọt nước mắt này phải chăng để mừng đời "giải phóng", hay ứa ra từ nỗi đớn đau của những người thua cuộc ?
Bạn có thể quên vì bạn chưa sống với người Cộng Sản.
Anh có thể quên vì anh ở nước ngoài từ 1975.
Em có thể quên vì em sanh ra sau 1975.
Nhưng tôi, tôi không quên được, dù tôi muốn quên đi.
Bức hình này làm tôi ứa nước mắt mỗi khi nhìn. Ở đó tôi thấy thân phận bạn bè tôi, đồng đội tôi, vợ con tôi và bản thân tôi của một thời dĩ vãng.
Chỉ vì tôi là người trong cuộc !!!
 

trích từ Người Việt :

"Ông kể lại trong số 100 quân nhân tù binh trong số đó có ông bị nhốt bên Cao Miên. Bọn CS chiêu dụ tù binh nào chịu phục tùng và ngoan ngoản nghe theo chúng sẽ được tăng khẩu phần ăn.
Rốt cuộc có 72 người không khuất phục và chấp nhận chịu đói.

Mỗi ngày một người được phát một nắm cơm và muối hột. Tiêu chuẩn muối hột là một muỗng cà phê chia đều cho 72 người. Nếu ai chấm vô trước thì muối sẽ mau hết, cho nên phải gỏ “cộp, cộp” cho muối rớt xuống muỗng. Từ đó mới có giai thoại ăn cơm với “thịt cọp”( âm của từ “cộp”).

Khi được thả về ông đã viết hồi ký “Người Về Từ Cõi Chết” và được Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị chấm giải nhất với tiền thưởng là $25.000 đồng.

– Câu chuyện 2: Sau 30 tháng 4 năm 1975, ông đi tù CS lần thứ 2. Trong tù bọn cán bộ CS kết tội ông một cách gay gắt: “Vào năm 1973 lúc trao trả tù binh, anh có cam kết về nhà lo làm ăn không đánh phá cách mạng nữa, nhưng sao anh vẫn tiếp tục đánh phá cách mạng, chống lại nhân dân?”

Ông trả lời khí khái: “Đúng! Vì lúc trao trả tù binh theo hiệp định hòa bình sẽ không còn chiến tranh, nên tôi mới hứa không chiến đấu nữa, nhưng sau đó các ông đã vi phạm hiệp định hòa bình và với tư cách một quân nhân tôi phải bảo vệ mảnh đất miền Nam.’"

 

 

THƯƠNG ANH, NGƯỜI LÍNH CỘNG HÒA

Thêm một lần Tháng Tư buồn lại đến
Tôi nghĩ về anh, người lính kiêu hùng
Tôi nghĩ về anh, người lính oai phong
Đạn giặc thù không làm anh bỏ chạy
*
Anh đứng lên quyết diệt tan bạo lực
Anh sống còn quyết gìn giữ quê hương
Lệnh “buông súng” anh tưởng đã nghe nhầm
Lúc hồi tỉnh đất trời quay chao đảo
*
Ba mươi chín năm, vết đau chưa dứt
Không thể quên anh, tôi gởi lời chào
Trao về anh lòng này bao ngưỡng mộ
Ơn hy sinh ghi khắc mãi không phai
*
Sống hay chết, với tôi, anh vẫn thế
Đẹp vô cùng người lính trận hiên ngang
Giữa chiến trường anh xem thường lửa đạn
Trong tay thù anh khí tiết âm vang
*
Ngày anh đi tù, tóc hãy còn xanh*
Ngày anh về, tóc con anh đã bạc
Vợ anh một thời đài trang khuê các
Bây giờ bên anh dở khóc dở cười!
*
Nước mắt anh cạn, nước mắt chị khô
Vẫn còn đó một mối tình chung thủy
Vẫn còn đó hai trái tim vàng ngọc
Trước bạo tàn không cúi mặt cầu vinh
*
Hỡi những ai hay “áo gấm về làng”
Xin nghĩ lại có đáng gì không nhỉ?
Hỡi những ai vô cảm đến lạnh lùng
Xin dăm phút nhớ về ngày tháng cũ
*
Trời đang xuân sao mây mù giăng phủ?
Chim xa đàn hát chi khúc ly tan!
Thương anh, người lính Cộng Hòa
Vụng về tôi viết bài thơ tặng Người

Kim Thành
April 2014